watch sexy videos at nza-vids!
Clip phang nhau trong rừng !!
tai clip nong
Tải về miễn phí cho điện thoại
Phim clip sex

Wap tai phim xet Tải phim sex điện thoại

Tải phim sex điện thoại

Từ lâu rồi, người ta luôn bắt gặp nụ cười của Nó – trong những đám tang.
Từ lâu rồi, việc mỉm cười là một phần cuộc sống của Nó
Từ lâu… từ rất lâu rồi...

Wap tai phim sex cho dien thoai

wap tai phim xet 1

Wap xem phim sex online

Trong cái ảm đảm và thê lương đưa tiễn một kẻ từ giã cõi đời này… Nó mờ nhạt như một linh hồn – thánh thiện. Những tiếng khóc ai oán… Con khóc cha… vợ khóc chồng… anh khóc em… tình nhân khóc người tình… Nó cười… Cười trước những con người đang từ từ tiến vào linh cữu… Nụ cười nhẹ như hơi thở… không vui… không buồn…

Wap tải phim sex hay

wap tai phim xet 2

Wap Tải phim sex

Người ta không quan tâm đến sự tồn tại của nó… thảng hoặc mơ hồ nhớ cái gương mặt hao hao giống một ai đó họ đã gặp trong cuộc sống… Và nó - một lẽ hiển nhiên – không quan tâm những người đang lướt qua vai nó - tiến vào nơi khói hương nghi ngút kia… Đơn giản là – nó ở đây – giây phút này - chứng kiến mọi thứ và mỉm cười - Nụ cười đưa tiễn - nụ cười giải thoát…

WapPhim Us Wap Phim Sex Hay

wap tai phim xet 3

Chat Sex

Một anh chàng cao to tiến đến, va vào nó… choạng vạng – nhíu mày… Một thoáng nào đó, anh ta nhìn thấy nó… đưa tay ra… Nó mỉm cười… vẫn nụ cười sương khói ấy… lùi sâu vào bên trong… Đến lúc nó nói lời từ biệt…Tiếng đàn bầu nỉ non ái oán… Một đám tang mà nó biết chắc chẳng có sự siêu thoát khi mà - kẻ chết vẫn còn lưu luyến thế gian… Bước thật chậm, tiến lại gần người đàn ông trung niên đang say giấc… Nó thì thầm:

Phim Sex Điện Thoại Di Động

wap tai phim xet 4

Wap nào tải phim sex mobile hay nhỉ

Trần gian vốn là mộng
Thực hư cũng là mộng
Say mộng hay tỉnh mộng
Đều là mộng mà thôi…

Phim sex 3gp

wap tai phim xet 5

Wap sex

Trên khuôn mặt còn hằn lên sự đau khổ ấy… giãn dần... giãn dần… Nó mỉm cười… những tiếng khóc cũng lắng lại dần… mọi thứ như im bặt… người ta đi qua nó… những người đàn ông to con… mặc quần áo đen… Nó lùi dần… lùi dần… Mỗi vẫn nở nụ cười… Trong căn phòng rộng lớn, một vài người mỉm cười khi nó đi qua…

wap sex hay

wap tai phim xet 6

Wap mien phi

Sự chết chỉ là kết thúc một cuộc đời ở cõi tạm…
Buồn đau có nghĩa là kéo dài kiếp nhân sinh thống khổ
Buông tham sân si thanh thản về cõi hư vô

tai phim sex 3gp

wap tai phim xet 7

Camkhe mobie in

1 tháng sau…

Truyen sex hay

wap tai phim xet 8

Wap sex online

Nó lại gặp chàng trai kia ở một đám tang khác… không ồn ào và cũng ko đông nghịt người như dạo nọ… Mọi thứ chuyển động chậm chạp bởi cái chết được báo trước… Người ta chấp nhận nó… Mong chờ nó như một sự giải thoát cho cả người đi kẻ ở… Nó vẫn khiêm nhường một góc… mỉm cười khi ai đó đi qua nó… Mái tóc đen dài… Dáng người thanh mảnh… chiếc đầm đen qua gối… Khuôn mặt trắng nhợt của nó nổi lên đôi mắt long lanh… sâu đấy… buồn đấy…

xem phim sex online

wap tai phim xet 9

WAP TẢI PHIM SEX 3GP MIỄN PHÍ

Nó thấy chàng trai đang cố rẽ đám người để tiến về phía nó… Nó cười… Một con búp bê cài đặt chế độ auto… Bà cụ chủ nhà đến bên cạnh, ngước đôi mắt đã mờ đi rất nhiều nhìn nó… Nắm tay nó… Hai bàn tay giá lạnh gặp nhau… Nó cúi xuống thì thầm vào tai bà… Họ nhìn nhau mỉm cười… Chàng trai đang đứng trước mặt nó… môi mấp máy như muốn hỏi điều gì… nhìn sâu vào mắt nó… Cả một biển trời ngập trong đó…

Wap tải phim sex trên mobile

wap tai phim xet 10

Tải phim sex hay

- Đợi em với… đợi em…

Wap tai sex

wap tai phim xet 11

Kho giải trí di động

- Ha ha ha… Nhanh lên nào… sắp tới nơi rồi…

Wap tai phim sex 3gp

wap tai phim xet 12

Wap Sex Hay Nhat

- Chậm lại đi… em mệt quá rồi… Không biết đâu...

wap sex hot

wap tai phim xet 13

XEM PHIM SEX Online

- Đây rồi! hãy nhìn xem… nơi này thật tuyệt phải không em?

PHIM SEX NHAT BAN

wap tai phim xet 14

Phim sex online

- Phù.. phù… em muốn đứt hơi mất… có cần phải chạy nhanh như vậy không?

Phim sex mobile hay

wap tai phim xet 15

- …..

wap tai phim xet 16

- Oa… Đẹp quá! Sao em lại ko nhớ nơi này nhỉ?

wap tai phim xet 17

- Ha ha. Anh biết mà, anh biết là em sẽ thích nơi này.

wap tai phim xet 18

- Chụt. Thưởng anh đấy. A A A A A aaaaaa

wap tai phim xet 19

- Vậy thôi à? Anh tưởng phải hơn thế cơ. Không biết đâu

wap tai phim xet 20

Thung lũng hoa nằm giữa núi rừng, sáng ngày mà sương mù vẫn phủ khắp nơi… Tiếng suối róc rách. Tiếng chim ríu rít… những con sóc bạo gan chuyền từ cành này sang cành khác… Cỏ vẫn đọng sương, tỏa ra mùi hương dìu dịu… Không còn tiếng còi tàu xe… tiếng người hỗn mang… Chỉ có đất trời cỏ cây và hai trái tim đang rạo rực… Cơn gió nhẹ thổi tới vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô gái… Gió lùa tóc… tóc đùa lên cổ chàng trai… Họ quấn lấy nhau… say đắm nhau… Xa lắm, bên kia triền núi, tiếng hát của những cô gái người Dao vọng lại…

wap tai phim xet 21

“ Nước trôi được thì nước cứ trôi
Đất không trôi được thì đất ở lại.
Anh đi được thì anh cứ đi
Em không đi được thì em ở lại với đất…”

wap tai phim xet 22

- Nơi anh đến là nơi em ở lại… Anh đi được thì anh cứ đi..

wap tai phim xet 23

- Em tin vào những giai thoại từ xa xưa?

wap tai phim xet 24

- Em không biết… Mọi chuyện trên thế gian này đều có khỏi đầu vào kết thúc… Có những giới hạn không thể bước qua…

wap tai phim xet 25

- Và nếu bước qua sẽ không trở về như trước

wap tai phim xet 26

- Ừm, có lẽ là như thế…

wap tai phim xet 27

(to continue...) __________________

wap tai phim xet 28

Khi người ta càng Lớn... những cuộc chia tay sẽ NHIỀU - ĐAU - ĐỚN hơn lúc Trẻ... Nỗi đau có thể Lặng Lẽ - cũng có khi chẳng hề có giọt nước mắt nàoHọ nhìn nhau… Mắt trong mắt… tay trong tay… Hơi thở trong hơi thở… Nhịp đập con tim hòa vào nhau… Khoảng cách ngày một thu hẹp… Những con bướm chấp chới lại gần rồi ngượng ngùng bay ra xa… Kết thành một dãi trắng dài… uốn lượn như con song nhỏ trước biển hoa…

wap tai phim xet 29

- Em là con gái của núi rừng… Anh sẽ chết nếu tiến sâu vào trong đó…

wap tai phim xet 30

- Vườn địa đàng chốn nhân gian có em và anh muốn…

- Anh chấp nhận kết thúc của nó

- Anh chấp nhận… dẫu bây giờ tại đây.. kiếp này… đời này… hay trăm ngàn năm sau nữa…

- …

- …

Bàn tay chàng trai vòng ra sau gáy rồi vòng sang bàn tay cô gái, gương mặt hai người sát nhau, phảng phất ngửi mùi thuốc nhàn nhạt trong miệng anh.“ Thân thể của anh, vòng tay của anh, còn cả hơi thở trong l.ồng ngực nữa, hóa ra là loại cảm giác như vậy”.Ngón tay ấy lang thang dọc theo những đường cong trên cơ thể, kiên nhẫn đầy hứng khởi…“Ko biết biểu cảm lúc này của mình là gì nữa, thân thể hoàn toàn trần trụi, chỉ cảm thấy hơi lạnh”

- Mở mắt ra đi

- ???....

- Lúc này anh thích em nhìn anh

Anh bắt đầu dịch chuyển, chân mày cô nhíu lại, cô để tay mình vịn lên eo anh. Mở mắt nhìn theo từng động tác và biểu cảm của anh mãi đến khi kết thúc… Khi cơ thể và tư duy ko có sự phòng bị thì họ càng hòa hợp…

Cuộn tròn người bên người chàng trai… nửa tỉnh nửa mê, không gian phảng phất một mùi hương dịu dàng tinh tế…

ĐOÀNG....

Trời bỗng nổi cơn mưa… mây đen giăng khắp ngả… Gió giận dữ… đất trời chuyển rung… Tiếng muông thú nơi rừng sâu… Tiếng gầm gừ từ thượng nguồn vọng lại… Là sấm… là sét… Là những âm thanh chói tai và những vết cứa sâu hoắm ngang dọc trên bầu trời… Tiếng lá khô - tiếng suốt - cành va chạm cành… Sự hỗn chiến của thiên nhiên đang đẩy lên cực điểm… Cánh đồng hoa bị giày xéo… gió lùa về một phương… Một bên che chắn cho đôi trai gái… một bên như ngấu nghiến nuốt chửng con người

Cô gái hoảng hốt… mắt nhạt nhòa - hằn sâu là sự hoang mang tột cùng đau đớn… Đôi mắt như van xin… như thách thức… Gió mưa ngày một nặng hạt… tiếng gầm rú ngày một lớn… mặt suối như mở ra….cuộn sâu xuống tận đáy…Cô kéo anh chạy… chạy miết man tới một kẽ núi… Môi tìm môi… nước mắt hòa nước mưa… bàn tay thon siết chặt từng thớ thịt… cánh hoa mỏng manh vương trên tóc… áp vào nơi trái tim anh… in sâu… rồi nằm lại trên vùng da đỏ thắm…

- Anh không hối hận?

- Không bao giờ!!!!!!!!!!!

- Đừng quên những gì mình đã nói…

- Kiếp này và ngàn năm sau nữa. Anh không quên em… Con gái của núi rừng…

Cô hôn anh… đắm đuối say mê… rồi vụt chạy về dòng suối. Cánh hoa nơi setg ngực… vụt sang, nhói đau… Vội vàng chạy theo cô… Chẳng thấy gì… Nét cười buồn còn đọng lại? KHÔNG….. Một tiếng thét vang đất trời… Chàng trai ngã xuống… Thiên nhiên lắng lại… hiền hòa như chưa bao giờ giận dữ…
Người ta tìm thấy chàng trai trên một tảng đá bên bờ suối gần bản người Dao… Không ai nói gì… Không ai biết gì Mùa này lũ thượng nguồn vẫn hay dở chứng… Hay trong giây phút kia… không gian và thời gian đứng lại?

Nhiều năm trôi qua… nhiều lắm… Lời hứa kia liệu ai còn nhớ???

Nó nhìn chàng trai… Mỉm cười… Còn anh? Đưa tay lên ngực… Nó bắt gặp ánh mắt đau đáu của anh… Nó cảm nhận được ngực anh đang bỏng rát… cánh hoa méo mó, đỏ hồng như máu…

- Là em… là em phải ko? Anh mấp máy môi thầm hỏi

- …

- Có phải là em?

- ….

Nó nhìn anh… ánh mắt có hồn hơn… rẽ đám người tiến sâu vào linh cữu… Anh vội vã đi theo. Tiếng mõ và tiếng chuông nhịp nhàng với tiếng cầu siêu…. tất cả im lặng… Người nằm kia… có hay không tới miền cực lạc… có hay không rũ bỏ thế gian này? Một phút nữa thôi… tất cả sẽ vỡ òa… Hoặc sáng chói hoặc u mê tội lỗi… “Nghĩ đến thân thể đừng cầu không bệnh khổ, vì không bệnh khổ dục vọng dễ sinh”… Nó mỉm cười… không gian nhẹ nhàng… mùi hương trầm… mùi cam lộ… Đâu đó tiếng hân hoan… đâu đó tiếng ngân vang… Tóc nó bay… người nó nhẹ bẫng… Nó khép mi, bước chầm chậm ra cửa…

- Anh vẫn nhớ… Anh vẫn tìm em… Tiếng anh với theo nó…

- …

- Đợi anh với!!!

- …

Nó đi… bước chân như không chạm đất… đi đến nơi cao nhất của thành phố… chờ anh. Gió vẫn cứ nhẹ nhàng đùa giỡn với đám tóc nó…Làn sương mù mờ nhạt che khuất dòng người hối hả phía dưới… Không khí thoáng đãng hơn… loãng hơn… Mặt trời ko đủ nắng để len qua những đám mây… Cái lạnh se se khiến long người ít nhiều băng giá… Anh tiến lại phía sau lưng cất tiếng trầm khan:

- Đừng chạy trốn anh nữa. Anh thà đánh đổi kiếp con người để thấy em cười hạnh phúc…

- Anh thực sự muốn đánh đổi cuộc sống này?

- Anh sẽ tìm lại cho em, con người của chính em

- Anh có biết? Từ lâu lắm rồi… em là một phép thử của bản năng… Đi qua em là chẳng còn gì nữa?

- Anh không cần những ham muốn xác thân đớn hèn kia nữa. Bao năm qua, anh đi tìm em… Trả cho em phần người thánh thiện…

- “Anh chấp nhận kết thúc của nó?”

- “Anh chấp nhận… dẫu bây giờ tại đây.. kiếp này… đời này… hay trăm ngàn năm sau nữa…”

- vậy anh hãy đi đi… Anh sẽ có câu trả lời anh muốn. Ánh mắt nó trở lên xa xăm lạnh lùng

Anh nhìn nó… đặt tay lên vùng ngực trái … Cánh hoa xoay nghiêng nóng bỏng… biến dạng như vết máu vỡ loang trên nền nhà… Anh đi chầm chậm rồi lao nhanh xuống sườn dốc… Trời đen kịt. Mưa đổ như thác… cây cối ngả nghiêng… Một tiếng nổ xé toang bầu trời… Một thân cây bốc cháy mặt đất rung chuyển nứt toác… đất đá bay mù mịt… “ Anh sẽ tìm lại tiếng cười cho em…”. Mọi thứ im lìm - mặt đất khép lại.

Nó nhìn thấy anh rơi vào mạch đất ấy… đau đớn mắt long lanh nước – những giọt nước mắt hi vọng… Hôm nay là cuối tuần.. Nhà thờ đang vang tiếng thánh c a… Nó - ở nơi cao nhất của thành phố… Nó mỉm cười… buông mình xuống phía dưới… Mọi thứ là ảo ảnh sinh ra và mất đi cũng tựa như làn khói mỏng… Bình minh xua tan sương… mặt trời xua tan mây… Tình yêu phá tan rào cản… Hi vọng và niềm tin thắp sáng ngày mai…

0h0’ sáng

Một bệnh viện trung tâm thành phố… Hai cặp vợ chồng vui mừng đón đứa con đầu lòng khỏe mạnh và xinh xắn... Liệu họ có biết một mối lương duyên hàng trăm năm đã đươc gắn kết với những đứa trẻ của họ? Mọi chuyện vẫn còn xa lắm…

Đêm trôi nhanh. Đến bây giờ, ngày lại là ngày, đêm lại là đêm, khi mọi người đã tạm thời tìm thấy hạnh phúc, cho dù phải đi tìm kiếm nhọc nhằn trong đau khổ, thứ hạnh phúc ấy chắc sẽ được nâng niu giữ gìn, không gì có thể đánh đổi được.

Ai rồi cũng phải chết
Có người chết trước ta
Có người chết sau ta

Những cái chết chốn nhân gian
Bất ngờ
Âm thầm
Cô độc
Nghiệt ngã
Thỏa nguyện

Phía dưới thiên đường
ko như mơ
Nhưng là giấc mộng điệp trùng
Của những niềm vui ngắn
Điểm xuyết vào nỗi buồn dài hoang hoải

Mải miết chạy đuổi
Giữa dòng trầm luâ nkhổ ải
Cánh hoa phước hạnh dạt trôi song nước nào
Sao chỉ còn bọt nước mờ tan?

Thời gian đùa qua làn tóc rối chưa kịp thay màu
Người đã tự giải thoát từ hư ảo vào sâu trong hư ảo

Keng

Trải nghiệm một cách viết mới. Đan xen giữa thực - ảo, quá khứ - hiện tại... những triết lý và phi lý... tiết tấu nhanh không chia rõ không gian và thời gian... Có lẽ còn rất nhiều hạt sạn nhưng hi vọng những ai đọc qua nó giữ lại một vài cảm xúc hoặc như chia sẻ đóng góp cho Xù trong một hoặc nhiều truyện ngắn sau. CẢM ƠN

Hà Nội, 1h ngày 21/03/2012
__________________

Khi người ta càng Lớn... những cuộc chia tay sẽ NHIỀU - ĐAU - ĐỚN hơn lúc Trẻ... Nỗi đau có thể Lặng Lẽ - cũng có khi chẳng hề có giọt nước mắt nào Sửa bởi Love_or_Friend: 03-21-2012 lúc 01:20 AMhờ hờ... Thanks ku e Iêu thèng em quá đi mất. Chị cũng thx P/s kiệu này.

P/s: vì đây là bản viết một mạch k sửa = chị hoàn thiện lại cho thật okie
Trích dẫn: Nguyên văn bởi love_ass nếu nói mình hiểu câu chuyện! thì mình nói dối! !
đọc tới lần thứ 2 rồi mà vẫn rất mơ hồ! thử mặc váy đọc xem có khá hơn k em? Mà cần gì... đoạn nào cần hiểu thì hiểu là được rồi
Trích dẫn: Nguyên văn bởi k.o Mừng mợ xù trở lại . Nhìn chữ Vạn kiếp cô liêu của mợ làm e thấy bùn theo lun Lâu quá ko thấy kưng. Giời ạ... Bùn làm giề sự thật nó vốn phũ phàng thế rồi mà kưng . Phọt chị ý kiến thể loại này cái nào iêu __________________

Khi người ta càng Lớn... những cuộc chia tay sẽ NHIỀU - ĐAU - ĐỚN hơn lúc Trẻ... Nỗi đau có thể Lặng Lẽ - cũng có khi chẳng hề có giọt nước mắt nào
Nếu cuộc đời là sự trả vay liệu rằng người con gái dưới đây đã phải trả một cái giá quá đắt? Ai sẽ là đấng cứu thế trong cuộc đời ngắn ngủi của cô? Đau đớn nối tiếp đớn đau… Phía cuối còn đường sẽ là Hạnh Phúc hay Bi Kịch???

Càng gần cái ngày định mệnh ấy, Nó càng cảm nhận rõ hơi thở của chết chóc đau thương. Có lẽ ai đó nghĩ nó bi quan với thực tại hay tự kỷ với cuộc đời nó, nhưng nó chắc một điều “ Nó không còn nhiều thời gian gặm nhấm cuộc sống này”. Và thế là nó viết… Viết những gì chợt đến chợt đi khi đêm xuống. Tự vồ về Nó tự ru nó bằng những giấc mơ không có thực.

Nó là một cái bóng trắng mờ nhạt những những tiếng hét… tiếng gào khóc - cười nói trong trại tâm thần. Công việc của nó: Hàn gắn và sống chung với những tâm hồn bị tổn thương.Đôi khi nó nhận ra... hình như lâu rồi nó cũng không còn cảm giác gì cả, hay chăng nó bị bão hòa trước những sức ép từ bên ngoài? Không vui không buồn. Nó cứu đỗi người khác nhưng dường như vô phương với chính bản thân mình. Ừ, cuộc đời nó chằng chịt những vết cứa nông sâu. Công việc của nó như là một định mệnh. Mọi thứ là định mệnh của sự trả vay. Nó tin vào nhân quả. Có gì sai không?

0h00Ngày… tháng…. Năm….

Mình đang đếm ngược chờ ngày ấy… Không biết sẽ như thế nào? Mình sợ… Sợ hãi viết những dòng chữ nghệch ngoạc trong đêm… Mình sợ… sợ sự cô đơn đang bao trùm trong căn phòng này… Sợ cả những ký ức bẩn thỉu nhơ nhuốc kia sống dậy…

Muốn gào lên cấu xé như những người điên để quên đi tất cả… tất cả… Sự ám ảnh trong mình ngày một lớn dần … Lớn dần… Chẳng biết giới hạn của nó là gì nhỉ? Tỉnh dậy giữa đêm với tấm thân nhễ nhại mồ hôi. Ôi chao! Ác mộng. Tấm chăn mỏng không thể che chắn những mảng da thịt của mình… Nó đủ min màng và cũng đủ những vết sẹo dài trắng xóa… Mồ hôi ướt tóc… ướt cánh tay… ướt cả lưng cả bụng… ướt cả khoảng trống giữa hai chân… Kinh khủng… Lại sợ… lại ám ảnh…

Ừ thì nó vẫn đủ tỉnh táo để viết những dòng đứt đoạn mỗi đêm, đủ tỉnh táo để biết còn sống ngày nào nó còn phải gồng mình ngày ấy… Đàn bà… Một con đàn bà dư thừa vẻ mỏng manh dư thừa yếu đuối và nét đẹp u hoài… Phải chăng Đàn bà là tội lỗi của Mẹ Tạo Hóa… Là cái giá phải trả cho lỗi lầm của nó từ kiếp trước…

2h Ngày… tháng… năm….

Mình lại gặp cơn ác mộng ngày thơ bé… Gã đàn ông già khú đưa cái lưỡi nham nhám vờn xung quanh mặt mình… Hơi thở phì phò đầy rượu và ánh mắt đỏ au… Minh chưa đủ khôn ngoan hay chí ít hiểu biết để chạy ra xa mà chỉ gương đôi mắt to tròn sợ hãi nhìn gã… gã hơn cả tuổi bố mình… còn mình chỉ là con bé 4 -5 tuổi… Chiếc quần thu đông với những đường chỉ đã mủn bị những ngón tay thô giáp của gã thọc vào…. Mình đau… Ai đó đi qua… Mình tỉnh dậy… Hình như mình nhơ nhuốc từ lâu lắm rồi…

( to be continue...)
Hà Nội 08/04/2012 __________________

Khi người ta càng Lớn... những cuộc chia tay sẽ NHIỀU - ĐAU - ĐỚN hơn lúc Trẻ... Nỗi đau có thể Lặng Lẽ - cũng có khi chẳng hề có giọt nước mắt nàoTừng dòng chữ nghiêng nghiêng như thước phim quay chậm về nơi xa lắm… Nơi không có cỏ cây, không có ánh mặt trời… Ở nơi đó cuộc đời trôi qua một khe cửa nhỏ… tất cả yên lặng tối om, đăc một màu u ám. Tiếng nước nhỏ giọt… van nước rỉ sét… mùi ẩm mốc quyện với mùi chất thải sộc thẳng lên mũi… Những đứa trẻ đôi mắt to đen ngơ ngác, sợ hãi trước bóng tối của tội lỗi… Đói lả và tựa vào nhau - những con mèo yếu ớt không đủ sức rên xiết …Trong những cái đầu non nớt ấy… viễn cảnh tan đàn xẻ nghé hay chết choc hiện hữu và chiếm lấy chúng… Ngày mai sẽ ra sao… chúng có còn ngồi đây… về với cha mẹ hay….? Không ai biết… Và Nó - từ tận sâu tâm khảm một sức mạnh lý trí “ Phải tìm cách thoát ra…” Nó ngoan ngoãn thực hiện mọi yêu cầu của đám người lớn kia trong bóng tối… không phản kháng thuần phục như chú cún con…

Những ngón tay bé xinh run rẩy chạm vào những khúc thịt nhăn nheo đầy lông lá , chất nhờn và mùi khai rỉ ra từ đó, nó thấy ghê sợ … cái cơ thể trẻ con chưa phát triển bị đám người lớn truyền tay nhau, sờ soạng mút mát… Khói thuốc hơi rượu ám ảnh nó… Tiếng cười tiếng chửi tục tĩu bao chùm lấy nó… Khuôn mặt kinh sợ và thái độ nhẫn nhục ko một tiếng kêu của con bé chưa đầy 10 tuổi khiến đám người lớn kia có chút hoài nghi… những tất cả chỉ như làn khói mỏng… nhạt nhòa và sớm tan ra… Cuộc truy hoan trong đêm sớm kết thúc khi một người đàn ông cao lớn dáng vẻ thủ lĩnh bước vào… những tiếng bạt tai đấm đá vang lên… những gã đàn ông máu me đầy mặt lồm ngồm bò dậy từ góc tường cúi gằm mặt xuống… Nó bỗng nhiên thấy biết ơn cái kẻ cầm đầu bọn bắt cóc ấy... Và Nó lại bị quẳng vào căn phòng ẩm thấp kia cùng những đứa trẻ khác – sau khi kịp gửi đi tin nhắn ngắn ngủi từ chiếc điện thoại của một gã nào đó “ Mẹ. Cứu con!”

Đêm hôm sau, khi những đứa trẻ thiếp đi mệt mỏi, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi… đám người lớn say sưa đỏ đen với những con xúc xắc thì tiếng động cơ lạ vang lên… Nó choàng tỉnh. Quờ tay túm lấy những đứa trẻ khác… “ Chúng ta được cứu rồi..” Đám trẻ thì thầm... có đứa ré lên theo bản năng… và sự vô thức ấy đã khiến nó bị một gã băm trợn tiện tay túm lấy ném vào xó nhà… Hắn kéo tóc nó, tát tới tấp vào khuôn mặt bầu bĩnh… Nó cảm nhận vị tanh nơi khóe môi và sự bỏng dát của da mặt… người nó đã mất cảm giác từ lâu nhưng vẫn thấy nhói đau vùng xương chậu… tay chân Nó bị giằng xé… cào cấu trong cơn giận dữ điên cuồng của gã… Căn nhà hoang láo loạn… tiếng la hét… tiếng khóc… Nó cắn chặt răng hứng chịu trận đòn không hé một câu… Bất ngờ hắn xé toạc chiếc áo nhem nhuốc của nó… cứa một đường dài từ cổ xuống bụng… Nó lặng người… ngất lịm…

Không gian ấy vẫn nhốn nháo… tiếng còi xe… tiếng bước chận chạy… đâu đó là tiếng súng… Nó nằm bất động trong vũng nhầy nhũa, … cả người là máu và máu… lần đầu tiên trong đời… một con bé Mười Tuỗi lõa lồ giữa đống bàn ghế đổ nát…

Khi nó tỉnh dậy… Nó thấy mình đang nằm trong bệnh viện… nó nhận ra cái hơi hướng thân quen ấy từ mẹ của mình... Sự thân quen hiền hiện trong tiềm thức để giờ phút này.. nó vẫn gắn bó với cái nghề nghiệp của bà... Hình như bà già đi trông thấy… Đôi mắt xót xa trước tâm thân quấn băng trắng của cô con gái bé nhỏ… Mắt bà đã sưng húp… dấu ấn của sự hoảng loạn vẫn còn in trên gương mặt ấy… Dường như chính bà đang chịu nỗi đau mà nó mới trải qua… Bà nắm tay nó thật chặt… nước mắt không ngừng tuôn rơi và ôm nó vào lòng… Bên cạnh đấy… Bố nó trầm ngâm trao nó ánh mắt ngợi khen không dấu được sự tự hào… Mọi chuyện sẽ chóng qua… Nó cũng hi vọng là thế… Hi vọng tất cả chỉ là một cơn ác mộng… Nhưng dường như… tất cả mới chỉ là sự khởi đầu….

Bao năm trôi qua, mình vẫn không thể quên gương mặt mẹ khi mình tỉnh dậy… nó ám ảnh mình… Nó như bản án tử hình đối với một con bé chưa hiểu sự đời… Người ta nói với mẹ màng trinh của con bà đã rách… người ta đưa cho bà những tấm ảnh chụp con bà bất tỉnh nằm thoi thóp không mảnh vải che thân... Nố đục khoét tâm hồn bà… Nó khiến bà vô tình xa cách đứa con thơ… Đến bây giờ mình hiểu… nỗi đâu của bà quá lớn… nó đột ngột giáng xuống đầu đứa con yêu của bà… Bà không chấp nhận nó… để rồi… sự yêu thương biến thành thù hận… bà trút tất cả lên chính đứa con của mình… Hay chẳng mình nhầm…. khi suy nghĩ của một người phụ nữ thuần việt trọng trinh tiết thì con bà du đúng dù sai cũng không đáng được coi trọng… bà thấy hổ thẹn vì điều đó… Mình cũng không rõ sự mâu thuẫn diễn ra trong bà… nhưng chính những điều đang thiêu đốt bà lại một lần nữa giết chết mình… Mình không thể tái sinh và không thể quên những hình ảnh ghê sợ ngày nào… Cuộc đời liệu có quá bất công với một đứa trẻ 9 tuổi? Tại sao những chuyện như thế lại xảy ra với mình mà không phải ai khác… lại sao lại là mình?... Không mình muốn quên đi… muốn chon vui nó… Mình muốn được yêu thương chiều chuộng như chúng bạn… Tại sao…Tại sao???

HN 11/04/2012(to continue ) __________________

Khi người ta càng Lớn... những cuộc chia tay sẽ NHIỀU - ĐAU - ĐỚN hơn lúc Trẻ... Nỗi đau có thể Lặng Lẽ - cũng có khi chẳng hề có giọt nước mắt nào0h ngày…. Tháng… năm….

Hôm qua mình nằm mơ… Giắc mơ về T… Bảy năm lẻ 49 ngày… Mình nhớ chính xác… Những hình ảnh chập chờn trong giấc mơ… là lần đầu tiên mình ngước nhìn T. Vẻ ngoài ngạo mạn bất cần… ánh mắt lành lạnh xuyên thấu tâm can người đối diện… Nửa giễu cợt nữa đe dọa… Mình thấy T cuốn lấy mình… Hơi thở dồn dập, mắt hằn tia máu… trong lúc T áp sát nửa thân trên, thoáng chốc mình thấy T oán hận nhìn mình… Cánh tay đưa lên, siết chăt cổ khiến mình không thể thở được… Khi mình cơ hồ mất cảm giác, mình tỉnh dậy… cơ thể sũng nước. Hóa ra là một giấc mơ…

Một ngày cuối đông, năm thứ 3 đại học ,giữa muôn vàn những thứ xa sỉ - những con người thừa tiền đến mức đắp hết ra bên ngoài, nó gặp T. Không nháo nhào nịnh nọt chỉ lằng lặng đứng ở bên cạnh hắn, nếu có thứ hắn có nhã hứng thì nhẹ nhàng giới thiệu thêm một chút. Trong trung tâm thời trang – trang sức xa hoa bậc nhất này, nó chỉ là một nhân viên bán thời gian nhỏ bé. Sự tồn tại của nó không làm ảnh hưởng tới những người xung quanh và ngược lại. Họ đi lướt qua nó để lại mùi nước hoa dịu nhẹ hay nồng đậm, những ngón tay không dính mùi bùn di di nhè nhẹ lên mặt kính trong suốt. Ướm cái này - thử cái kia. Có người đi một mình, có người đi hai mình hoặc nhiều hơn nữa. Nó không buồn để ý hoặc đã thuộc lòng mô tip người đến mua. Họ là những ông bà chủ giàu có, những cậu ấm cô chiêu hay những kẻ học đòi thói nhà giàu mới nổi – là người yêu – tình nhân - bồ nhí hay vợ chồng con cái… Thây kệ những cái “ hoặc giả” kia. Miễn sao cứ quăng tiền mua thật nhiều trong gian hàng nó bán. T cũng không ngoại lệ. Nó cũng không nghĩ mình sẽ dây dưa với T. Dù sao hết thời gian này nó cũng xin nghỉ. Việc học ngày một nhiều đan xen những buổi lâm sàng và trực đêm khiến nó quay mòng mòng không đủ sức. Kiếm tiền cũng tốt nhưng lợi ích quá ngắn vì thế, nó tất nhiêu phải ưu tiên cho việc học.

Ký ức về T với Nó chưa bao giờ nó muốn nhắc lại. Nó như bàn tay tử thần ngày lại ngày – đêm lại đêm cướp đi cuộc sống đang bình yên của nó. Chọn một trường đại học cách nhà thật xa, bản thân nó muốn tự mình quên đi vết thương ngày xưa. Trốn tránh mẹ nó, trốn tránh gia đình nó để họ cũng quên đi ký ức hơn 10 năm trước. Nó muốn một cuộc sống mới – là một con người mới - đầy sức sống và tham vọng. Nó bộc lộ hết con người mình, rực rỡ như một đóa Phù Dung buổi sớm. Nó cười nói – nó hòa đồng – nhí nhố với đám bạn cùng phòng với đàn em khóa dưới – nhưng tuyệt nhiên xa lánh đám con trai ngày đêm túc trực cửa ký túc xá. Phải chữa khỏi nỗi đau của chính mình mới mong xoa dịu nỗi đau của người khác... nó thầm nhủ như thế.

Trong đêm giao lưu thanh niên với các ban ngành đoàn thể, cùng đóng trên địa bàn trường nó, trời xui đất khiến nó đắc tội với T. Sự việc vốn chẳng có gì to tát mà dưới sự châm ngòi của đám chân dài óc ngắn lại kết thúc bằng 2 cái bạt tai dành cho T. Cậu ấm vốn được cưng chiều không tiếp nhận được đả kích để rồi trăm nghìn kế tiếp cận trả thù. Nó vô tình trở thành con mồi kiêu hãnh mà chạy trốn suốt nửa năm. Có lúc T bủa vậy trêu ghẹo nghẹo dọa nạt. Có lúc mất tăm khiến nó thở phào. Đám con gái trong trường được dịp bàn tán ngấm ngầm khiến nó tiếp nhận thêm không ít kẻ thù không mong muốn. Nó mơ hồ sợ hãi. Thâm tâm là cảm giác chán ghét con người vô vị của T. Cậy giàu cậy có quyền cậy làm ông chủ nhỏ trơ trẽn quấy phá cuộc sống của nó.

Xã hội vốn phức tạp. Ngày ngày xảy ra những tranh chấp vụ vặt, những ghen tuông đố kỵ. Có thể chỉ là thành tích học, được ưu ái, được săn đón hơn người này những kia. Con gái vốn ích kỷ một khi đã không vừa mắt thì sớm muộn cũng bị khó dễ, hãm hại. Ban đầu là lịch học sau là lịch thi, quần áo có vấn đề, tập mất… những lời nói xấu sau lưng… (Haizzz tác giả cũng từng rơi vào trường hợp như thế… thật nhức đầu… khổ sở mà chỉ ấm ức không biết kêu ai. Khổ nhất là bị đặt điều, đàn con trai nghe lời mấy con ranh kia giở đủ trò đánh phá… Giờ đi làm cơ quan chỉ toàn đàn bà mà cũng điều nọ điều kia, dăm bữa lại gọi ra: “em phải thế này em phải thế kia bô lô ba la”. Ức chế mà vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt ). Không còn là những hành động ngây ngô thời trung học. Đám sinh viên có học hẳn có nhiều chiêu trai khoáy nhưng thâm độc hơn. Giả như lúc này, mới cầm ly nước nhấm nháp ngụm nhỏ nó đã thấy người nâng nâng dần mất ý thức. Tiếng nhạc sinh nhật mơ hồ bên tai, càng cố dựa tường vào tolet càng thấy tứ chi mềm nhũn. Chao đảo nó ngã ngửa ra sau… Một đôi tay nhanh chóng đỡ lấy…

( Chẹp… Có ai thấy mình viết truyện sến hem? đầu định hướng ngắn gọn mà khi type trực tiếp thì lan man dài dòng. Cơ hồ là biến nó khác hoàng toàn cái khung tiết tấu ban đầu. Nhẹ nhàng - nhu nhược - tiểu thuyết hơn. Nhưng thôi đã mất công type 2 ngày = 6h thì cũng cứ để nguyên mọi người cùng góp ý. Hí hí… nhớ là Phải Góp Ý Đấy )

Khi nó tỉnh lại, toàn thân đau nhức nhất là vùng giữa hai chân. Tựa hồ không thể cựa mình hay nhấc chân, chỉ có thể khe khẽ động đậy nhích dần 2 chân khép chặt đùi. Cơ thể nó lõa lồ trước ánh đèn. Mái tóc đen dài sổ tung đối lập với ga giường xanh nhạt.Phòng ngủ này tương đối rộng, giường cũng rộng mới đủ bao trọn cái tư thế chân tay đáng xấu hổ của nó. Nó mờ lờ ý thức được chuyện xảy ra với mình, cố gắng nhỏm dậy tựa người vào thành giường, theo bản năng đưa tay kéo chiếc chăn mỏng che đi cơ thể đầy những dấu hôn xanh đỏ, một cơn gió ở đâu bất chợt ùa đến – nó không khỏi rùng mình. Xung quanh không có ai, quần áo nó bị xé rách vứt la liệt trên giường dưới đất. Ngoài cửa sổ cách một lần rèm cửa nó cảm nhận được ánh trăng dịu nhẹ thê lương.Rốt cục điều nó sợ hãi nhất đã xảy ra. Nó muốn xuống giường mặc quần áo, đến đồn công an đên bệnh viện tố cáo… Tiếc là chân vừa chạm đất nó đã ngã nhào trở lại giường
T tiến vào phòng, ánh mắt khinh khi, trên tay cầm ly rượu đỏ. Hắn lướt mắt nhìn bộ dạng đáng thương của nó rồi từ từ đặt ly rượu lại bàn, khoanh tay nói:

- Tưởng thanh cao thế nào ai ngờ cũng chỉ là loại gái đã mất trinh. Xem ra anh nhìn nhầm người rồi. Nói xem bao nhiêu thằng đã trèo lên người em rồi?

- …

- Không nhớ hết sao? Anh thực muốn biết em nằm dưới rên rỉ bao nhiều lần? Muốn biết em làm cách nào mà vẫn chặt khít đến thế?

- Cậu im đi. Nó khó nhọc lên tiếng. Đồ bỉ ổi. Người như cậu không có tư cách phán xét tôi.

- Giỏi lắm. Trước là tôi có hứng thú với em… Hắn không ý thức mà liếm vành môi một lượt… muốn xem em ngoan cố làm gái nhà lành như thế nào… Toang hoác thế kia… kể ra là muốn vứt… Nhưng thái độ của em… hình như muôn tôi chơi đùa với em lâu hơn?

- Tôi vốn không hứng thú với cậu. Cậu trút thuốc mê tôi. Làm ra cái sự tình này, cậu oán trách tôi. Thật nực cười- Tôi thấy nhục thay cho cậu. Coi như tôi cho không cậu lúc nãy. Giờ tôi muốn về…

- Em vẫn chưa y thức được vấn đề…Hắn gằn từng tiếng, tiến lại giường mà bóp cằm Nó. Biết điều một chút nếu không em sẽ hối hận đấy. Nói cho em hay, từ trước giờ không có gì là anh muốn mà không được. Huống chi một con đàn bà khít chặt là em. Thật hứng thú đợi xem khi nào nó thành xơ mướp.

- Chát…. Nó vung tay tát vào mặt T. Má hắn hằn lên 5 đầu ngón tay đỏ ửng. Hận không có con dao ở đây nếu không nó dám chắc tiễn hắn chầu Diêm Vương. Nó cố gắng xô hắn chạy ra khỏi cửa phòng ngủ

Cái tát bất ngờ hiến Hắn ngây người, nhưng sau đó hắn chồm người kéo ngược nó lại người. Lật ngửa người siết mạnh cổ Nó đè xuống. Ánh mắt dữ tợn. Nó không thở được, cố gắng mở miệng đớp không khí. Hai tay quờ quạng giãy trên giường. Tay kia Hắn ra sức cấu véo vào mảng đùi non của Nó. Nó đau nhắm chặt mắt lại. Chân bất giác hất lên đạp vào người Hắn.
- Mày là con đàn bà đáng chết. Ngu ngốc. Tao nói rồi. Mày chỉ như đồ chơi của tao. Khi nào chán tao sẽ vứt. Còn bây giờ tao sẽ để mày sống không bằng chết. Hành hạ mày, tra tấn mày để mày cúi xuống mà cầu xin tao. Đừng có hi vọng thoát khỏi tao một cách dễ dàng. Đấy là cái giá mày phải trả cho việc lừa dối tao
Không biết Hắn lấy đâu ra sợi thun mà nhanh chóng buộc cổ hai tay của nó lại tiện tạy hất ngược lên đầu buộc chung với đám rèm cửa sổ. Nó giãy giũa ngồi dậy tránh bàn tay đang cố tình chọc vào giữa hai đùi của nó thì bị hắn túm tóc cuốn mấy vòng kéo căng ra. Cảm giác muốn bong lớp da đầu, nó mím chặt môi đến bật máu

- Hét lên đi! Gào lên đi! Xem có ai đến cứu mày không? Với bộ dàng này của mày e rằng chỉ khiến người ta muốn cưỡi lên thôi. Tố cáo xem! Đủ sức không?

- …..

Hắn không khoan nhượng mà cào 5 ngón tay lên hai ngực Nó. Vừa cào vừa nhào nặn điên cuồng. Cả người hắn quỳ lên hai chân nó, ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt vào bắp chân nó. Chẳng mấy chốc mà 2 bầu ngực nó chằng chịt những vết dọc ngang bắp chân bị hắn nhéo cũng trở lên tím đỏ. Hắn kéo mạnh cổ chân nó, đầu bất ngờ đầu vào thành giường đau điếng, cả người nó nằm dài trên giường. Tóc bị cuốn buông ra, da đầu có đôi chút nhẹ đi, Bàn tay không chút khoan nhượng mà cào một đường dài lên đùi nó, đến đầu gối thì kéo mạnh hai chân nó ra, cơ hồ muốn rách. Không chậm trễ mà tiến thẳng vào. Lực đẩy của hắn khiến đầu nó mỗi lần lại cộc vào giường, Hai tai bám eo bấm thẳng vào da thịt nó. Khắp người nó lạnh toát, kém đau xót… Mỗi chỗ lại cảm thấy máu tươi chảy ra. Nỗi đau thể xác hòa với nỗi đau tinh thần khiến nó muốn cắn lưỡi mà tự sát. Ý nghĩ vừa thoáng qua đã bị hắn cúi xuống mà hôn lấy. Hắn mút mát đùa giỡn, cắn day môi lưỡi nó… Bàn tay không ngừng vân vê 2 đầu nhũ hoa, chiếc áo dây trên giường bị hắn vo viên ấn vào miệng nó. Vật kia vẫn xít xao mạnh mẽ ra vào, hắn cúi người liếm liếm vết máu sớm khô nơi bầu ngực rồi cắn mạnh. Nó rung mình nấc lên. Miệng bị bịt không thể kêu thành tiếng. Gối được kê cao đầu cho nó dễ dàng thở, dễ dàng thấy Hắn giận dữ mà trà đạp Nó. Nó lắc lư người né tránh nhưng kết quả lại tăng phần thú tính của hắn. Giường rung lên mỗi lần anh thúc mạnh... hơi thở không kìm nén của hắn... mồ hôi quyện mồ hôi... Thống khổ - nhục nhã. Cảnh tượng của nhiều nằm trước hiện về. Ngày đấy nó còn bé chưa thực sự hiểu nhưng giờ thì nó quá rõ ràng. Quá tàn khốc. Nó bất lực. Sực sự không thể chịu nổi. Mặc kệ T dày vò, sấp - ngửa – ngang dọc… Nó lịm dần….

( Mô Phật… tự hộc máu mũi. Cuối cùng mình cũng viết được cảnh cực kỳ nóng… Đã tu thành chính quả rồi thì phải . Khứa khứa. Khuyến cáo! Các các hạ tuyệt đối không được áp dụng vào thực tế .

Cố gắng viết nốt phần cuối trong thời gian nhanh nhất nhưng mà học tập đàn anh - đàn em… ta có lại thì mọi người cũng nên qua

p/s: Nhờ mọi người ủng hộ cả cái truyện một năm chưa xong mà "không phải ai cũng biết là truyện gì" của ta nữa nhé T_T. Muốn hoàn thành hết 2 topic để từ sau trùm chăn ở ẩn )
__________________

Khi người ta càng Lớn... những cuộc chia tay sẽ NHIỀU - ĐAU - ĐỚN hơn lúc Trẻ... Nỗi đau có thể Lặng Lẽ - cũng có khi chẳng hề có giọt nước mắt nào
Tỉnh dậy có lẽ là rạng sáng hôm sau, rèm cửa tối màu kéo kín - không thể nhín thấy chút ánh sáng nào bên ngoài, đèn vẫn bật sáng trưng, tay bị trói ngược vô cùng căng mỏi, một bên cổ chân lưu lại thành giường bằng sợi dây thừng trắng nhỏ. T nằm bên cạnh, một tay úp trên ngực nó. Tay kia để nó gối lên, cơ thể nó không ngừng đau nhức nhưng tuyệt nhiên không có cảm giác dính dớp của máu, nước mắt, mồ hôi hay tinh dịch. Có lẽ, khi thỏa mãn xong thú tính của mình, T đã lau người cho nó. Cố gắng cựa mình thoát khỏi T, không ngờ làm hắn tỉnh giấc. Con mắt nheo lại ánh lên tia nhìn nửa đe dọa nửa dò xét, tay lại mân mê kéo kéo đầu nhũ hoa khiến nó thêm phần chán nản và tức giận, Nó mím môi nhả từng chữ:

- Xong việc rồi, buông ra đi.

- Buông chỗ này? Đổi chỗ này? hắn buông bầu ngực bên trái của nó ra, lại xoa nắn ngực bên phải...

- - Um...

- Hay là...., một tay giờ lên bắp đùi vì bị trói mà vểnh lên cao cao của nó,Chỗ này?...

Không nhanh không chậm hắn đã bắt đầu day nhẹ nhụy hoa giữa hai chân nó. Nó thật muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng một chân bị trói, chân còn lại bị đè nặng, không thể nhúc nhích nổi. Vừa đêm hắn cuồng bạo, hung hăng đâm vào đau nhức tận não, bây giờ lại tiếp tục nó không chịu được nữa

- Ưmm... T, xin cậu ! nó nén không được dòng nước mắt

- Xin cái gì? Hắn híp mắt, một ngón tay đang muốn thò sâu hơn vào trong thân thể nó.

- Không! Đừng như vậy nữa… Buông tôi ra! ... Nó cố giãy lại làm cả cơ thể dướn cao hơn, người cong lên phơi bày tất cả trước ánh đènmột cách sinh động, cơ thể vẫn còn những dấu hoan ái xanh đỏ lúc này như chiếc cầu chờ người đi qua…

Mắt hắn lại lần nữa hằn lên những tia máu, rút tay ra ôm lấy thắt lưng nó, thay bằng thứ kia… mạnh mẽ rút ra… rồi đột ngột đâm vào. Tay cũng đồng thời ra vào nơi mẫn cảm. Chà xát mơn chớn… bàn tay còn lại cũng tự động hết xoa nắn nhũ hoa lại đưa lên viền môi nó day miết.

Càng lúc càng sâu, càng lúc càng mạnh. Tử cung như bị chọc thủng đau thật đau. Nó cố co người lại, khép chặt chân, hít thở sâu điều tiết mong giảm đau, không ngờ ại làm cửa âm hộ co rút hơn, thít chặt lấy DV (dương vật – những từ này từ sau viết tắt nhé ^^) hắn. Khó chịu kích thích khiến hắn một hồi nhăn mặt lại cố kìm hãm dòng khí nóng bên dưới, hai tay tách rộng chân nó ra nâng mông nó lên cao, dấn thật sâu bên trong nó.Cảm giác DV của hắn trong cơ thể nó đang lớn dần lên, nụ hoa căng ra mở lớn , sưng đỏ, thật khó chịu, không biết của nó có bị rách ra không? Đến lúc này, người nó như mất đi tri giác, mơ hồ - mệt mỏi và tuyệt vọng. Buông tay? Dựa dẫm vào T.

Hắn đột ngột rút ra khỏi người nó, nhanh chóng cởi trói rồi kéo nó đến trước tấm gương lớn trong phòng. Hắn áp sát sau lưng nó thì thầm :

- Cả đêm trên giường cũng nên thay đổi tư thế một chút nhỉ?

Nó nhắm mắt không nói, bầu ngực căng đầy dựng lên, xung quanh còn hằn dấu răng và những vết xước kéo dài, đôi chân trần muốn khuỵu xuống. Toàn bộ phía trước không che đậy phơi bày trước mặt. Vùng bên dưới sưng đỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Đôi nhũ hoa bị nắn bóp không ngừng cũng đỏ theo làn da nó. Bên tai là hơi thở ám muội của T, vừa thổi vừa liếm, vứa cắn, vừa day….

“ Mở mắt ra! Mở mắt mà nhìn em thỏa mãn dưới tay tôi như thế nào? Mở mắt mình xem em ướt át bao lấy tôi, miệng lưỡi em không cần tôi, nhưng nhìn xem,cô bé của em lại thật thà mút chặt tay tôi ... Chà chà …”

Tay T ra vào nơi cửa mình của Nó, dòng nước trong bị kích thích nãy giờ, lúc này ở tư thế đứng không ngưng trào uớt tay T. Nó xấu hổ, nhục nhã kiên quyết không mở mắt lại bị T nghiến răng cắn không buông. Nó mở mắt, hai chân như quỳ trên mặt đất. Ánh mắt nó căm hờn mà nhìn T, bàn tay được giải phóng bổ nhào trước ngực T mà cào cấu, đấm đá… hận không thể chạy ra khỏi nhà mà cầu cứu người ta

- Khốn nạn! Bênh hoạn. Rốt cuộc là muốn gì mới buông tha tôi

Dường như những hành động của Nó một lần nữa khơi gợi bản năng ác thú trong T. T cười gằn giữ tay, lật người nó áp vào gương, in lại một đám vết hôn cùng dấu răng ngay ở trên lưng. Lại quay người nó lại hé miệng, cắn một bên nhũ hoa. Bị cắn nó kêu rên ra tiếng …Đau đớn làm nước mắt nơi khóe mắt cứ chực trào ra, hiện nó cảm thấy rất sợ hãi. Hai bắp đùi bị tách ra, lộ ra nhụy hoa, hắn luồn hai ngón tay đi vào, dù đã ra nhiều nước nhưng nó vẫn cảm thấy đau thấu tim gan.

- Biến thái! Đau! Buông ra! Nó cố sức đẩy T đang đè lên người nó

- Rượu mới không uống lại thích rượu phát. Xem tôi biến thân xác em ra cái gì? Rồi những thằng sau…Nếu không đủ lớn, không đủ dài, thì không thể khiến em sung sướng như tôi đã làm… Em p nhớ… thân thể này, không phải của em… mà là đồ chơi tình dục của tôi... tất cả trên cơ thể em là dấu vết của tôi...

- ... Ư....ưm... ư...

Nói xong T đưa thêm ngón tay nữa vào, cúi người cuồng bạo mà cấu xé môi nó… Tay nó giờ bấm sâu vào da thịt T, vì không để móng lên chỉ hằn lên những vết đỏ. T đẩy nó úp xuống giường, vịn giữ một chân nó rồi ngang ngược đi vào, tư thế này khiến nó không thể kẹp chặt cậu em của T như trước. Cẳng chân náo loạn mà đạp tứ tung lại để cơ hội cho ánh đèn chiếu sáng giữa 2 cặp đùi thon trắng hồng, nụ hoa kia phun ra lại nuốt vào cậu em của hắn. Hắn điên cuồng ra tăng tốc độ, hạ thân 2 người áp sát nhau, ma sát dày vò lẫn nhau... Hối hả dội vào nó kích thích cùng đau đớn. Cơ thể bị quần trong một đêm, ảnh hưởng của thuốc khiến nó một lần nữa ngất đi.

Không biết bao lâu sau nó tỉnh lại, T không còn trong phòng. Nó chống thắt lưng, bám vào tủ đầu giường, vật vã đứng dậy, hai chân quả nhiên chẳng khép lại được. Chất dịch lỏng vẫn còn trong cơ thể chảy ra, thân thể còn có mùi là lạ. Kinh tởm. Nó muốn chết để không phải nhớ chuyện ngày hôm nay. Nhưng, Không! Nó không thể khóc! Nó phải thoát khỏi T. Phải khiến T trả giá. Cái giá đau đớn hơn nó gấp bội

Sau một tháng lặn không sủi tăm , hôm nay tiện ol than thở cặm cụi ngồi viết tiếp cái này cho chóng kết thúc . Nói chung là, viết nội dung xxx, bản thân cũng có cái giảm cái tránh , lại là thể loại có tý màu sắc tiểu thuyết liêu trai, nếu không chú ý hẳn không hiểu đuợc ( phi thực tế mà). Cũng xác định, viết sướng tay là chính, không ham hố mấy đ/c sống bằng nửa thân dưới ủng hộ ( Mềnh hết thời đấy rồi ấy mà lên nếu bros nào ko thích cứ " âm thầm đến - lặng lẽ đi" Trân thành cảm ơn! __________________

Khi người ta càng Lớn... những cuộc chia tay sẽ NHIỀU - ĐAU - ĐỚN hơn lúc Trẻ... Nỗi đau có thể Lặng Lẽ - cũng có khi chẳng hề có giọt nước mắt nào

Tìm kiếm chủ đề Wap tai phim xet với các từ khóa:

Clip Quay lén thầy giáo học sinh !!
tai clip nong
Tải về miễn phí cho điện thoại